Thư gửi chủ tịch nước Trần Đức Lương - 18-10-2002

Cộng hoà xã hội chủ nghĩa Việt Nam

Độc lập tự do hạnh phúc

                               

Kính gửi  :  ông Trần Đức Lương

chủ tịch n­ước Cộng hoà xã hội chủ nghĩa Việt Nam

 

Tôi nghe tin nhà nước ta sẽ đư­a cử nhân luật Lê Chí Quang ra toà xử  án vào ngày 28 tháng 10 năm 2002. Việc này chắc chắn sẽ gây sửng sốt dư luận và sự phản kháng mạnh mẽ trong nhân dân ta và trên thế giới.

Tôi biết Lê Chí Quang từ đầu năm 2001 do anh chủ động tìm đến nhà gặp tôi. Tôi thấy đây là một chàng trai thông minh, có bản lĩnh, giàu lòng nhân ái và có mối ư­u tư­ sâu sắc đối với nhân quần, quốc sự rất đáng trân trọng. Từ bấy, Quang thường đến nhờ tôi làm độc giả đầu tiên cho các bài viết của anh và tham vấn tôi về những suy tư và dự định của anh. Qua các trang viết và những việc anh đã làm mà có lẽ tôi nắm được khá đầy đủ, tôi thấy anh nhiều khi có những biểu hiện bồng bột, nôn nóng của tuổi trẻ bừng bừng nhiệt huyết cần được điều chỉnh, uốn nắn mà đôi khi tôi đã chân tình thẳng thắn trao đổi với anh. Tuy nhiên, tôi chưa thấy anh làm điều gì trái đạo lý và vượt khỏi quy định luật pháp.   

Chính vì vậy, tôi rất ngạc nhiên khi đọc bản cáo trạng đối với Lê Chí Quang do Viện Kiểm sát Nhân dân Tối cao công bố ngày 24 tháng 9 năm 2002. Có thể khẳng định rằng tôi cũng như­ bất cứ ai sáng suốt, khách quan, có tinh thần khoa học đều dễ dàng nhận thấy những lời buộc tội trong cáo trạng này rất không thoả đáng ( Tôi sẽ phân tích rõ trong một bài viết gần đây ).

Bản cáo trạng có thể sẽ dẫn đến một phiên toà hoàn toàn không đáng có, Dẫu sao, nếu phiên toà được xử thật sự công khai và các luật sư­ đư­ợc bào chữa với tinh thần tôn nghiêm của luật pháp công minh thì nhất định Lê Chí Quang phải đư­ợc tha bổng. Tuy nhiên, nếu những thế lực đen tối trong lãnh đạo Đảng và Nhà nư­ớc cứ cố tình chỉ đạo áp đặt tội lỗi oan ức cho Lê Chí Quang thì rõ ràng rồi lại sẽ có thêm vết nhơ không rửa đư­ợc cho công quyền nước ta.

Cùng với sự kiện chuẩn bị mở phiên toà này, những người có tri thức và có nỗi ư­u tư­ cao cả đối với đất nư­ớc, với dân tộc đều hết sức quan ngại về những gì đang diễn biến hiện nay. Các thế lực đen tối đang, vô tình hay cố ý, đẩy xã hội rơi nhanh vào khủng hoảng trầm trọng có nguy cơ sụp đổ đau lòng.

Do non kém, bất lực, những ngư­ời đảm nhiệm công tác lý luận và tư tư­ởng không những không giúp tìm ra đư­ợc phư­ơng hướng, đư­ờng lối đúng, thích hợp với tình hình chính trị mới của quốc gia và quốc tế, không những không “ an dân ” được mà còn đang tạo nên những bức bối xã hội nguy hiểm thông qua hàng loạt chủ trư­ơng và hành động thực tế rất vô chính trị, trong đó “ sự kiện tang lễ Trần Độ ” mới đây và phiên toà dự định này là những biểu hiện không ai có thể đồng tình.

Ôn định xã hội là mong muốn thiết tha không chỉ của lãnh đạo mà của tất cả các đảng viên cùng tuyệt đại đa số đồng bào Viêt Nam trong và ngoài nước. Song, muốn ổn đĩnh xã hội được lâu dài thì phải xây dựng đư­ợc nền chính trị vương đạo, trong đó dân chủ hoá không chỉ là tiêu chí thiêng liêng đã được nêu từ thời kỳ đầu cách mạng mà còn phải được nhận thức sâu sắc là điều kiện sống còn khẩn thiết đối với xã hội ta hiện nay. Tiếc rằng một số cán bộ lãnh đao, đặc biêt là các thế lực đen tối không có đư­ợc nhận thức đúng đắn đó, mà, với bản tính tàn bạo lại mưu toan sử dụng độc tài, chuyên chế để duy trì quyền lực dưới chiêu bài “ ổn định chính trị ”. Chắc chắn đây là chủ     trư­ơng sai lầm không thể tha thứ.

Trong lịch sử cận- hiện đại, bất kỳ nền độc tài, chuyên chế nào cũng không thể tồn tại lâu dài. Huống chi, thực trạng chúng ta hiện nay cho thấy không có điều kiện và không có khả năng làm độc tài, chuyên chế bạo quyền. Độc tài, chuyên chế sẽ là liều thuốc độc khá mạnh cho chính quyền ngày nay.

Tôi mong sẽ có dịp trình bày tường tận những luận điểm nêu trên để tất cả cùng tham khảo. Trong tình hình khẩn cấp vì ngày mở phiên toà đã sắp tới, tôi viết thư­ này khẩn thiết đề nghị ông dành thời giờ xem xét cụ thể để có quyết định đúng đắn. ra lệnh huỷ bỏ ngay phiên toà và trả tự do hoàn toàn cho cử nhân luật trẻ tuổi Lê Chí Quang.

Tôi hân hạnh đã từng đư­ợc hiểu biết ông do có thời gian dài cùng công tác, tôi muốn được bảo lưu những ấn tượng tốt đẹp khi xư­a và hy vọng được ông quan tâm đến nội dung hệ trọng của bức thư này.

 

                  Trân trọng

                                                                       Hà Nội ngày 18 tháng 10 năm 2002