"Kho báu" Thanh Giang

Tình cờ đọc bài "hài kịch của ông Nguyễn Thanh Giang" http://groups.google.com/group/XaTac/browse_thread/thread/51663415c44b732a, tôi nhận thấy: Lại một kẻ ác tâm đội lốt công an, ăn lương đảng đánh vào người đứng đầu ngôi nhà dân chủ Việt Nam là tiến sĩ Nguyễn Thanh Giang.

Ngày ông Giang bị công an kéo hơn 3 chục tên vào nhà lục soát là ngày tôi không thể quên vì đó là 26-11-2008, sinh nhật tôi. Đang vui vẻ với anh chị em trên Palktalk thì tôi nhận liền 4 tin nhắn của ông, tin nọ cách tin kia chỉ vài phút. Nội dung:

" Đến nhà chú gấp"

Rồi :

" Chú cần gặp cháu"

Lại:

"Đến ngay lập tức"

Những điệp từ : "Gấp, nhanh" lặp đi lặp lại, làm tôi không thể nào ngồi yên, trong khi không có xe máy, tôi phải bắt ô tô hai chặng để sang nhà ông và từ bến xe buýt lại đi tiếp xe ôm vào. Ngồi sau xe, tôi thót tim, rụng rời, lạc giọng khi nhận được tin cấp báo của anh Đỗ Duy Thông (Hà Tây): - Em ơi, Bác Thanh Giang mất rồi!

Tin dữ làm tôi suy sụp, toàn thân nhão ra như bùn. Lẽ nào vì ông mệt nặng, nên mới khẩn khoản gọi tôi đến để dặn dò, trăn trối điều gì? Lẽ nào ngày sinh lần thứ 48 của tôi lại là ngày giỗ đầu của ông? Lẽ nào ngôi nhà dân chủ Việt Nam vĩnh viễn mất đi một con người đầy quả cảm, nhiệt huyết? Ngồi sau xe, nước mắt tôi chan hoà, khiến cậu xe ôm phải gặng hỏi mãi:

- Đi tiếp như thế nào chị?

Trấn tĩnh lắm, tôi mới bảo cậu ta dừng lại trước cửa ngôi nhà quen thuộc vưà kịp gặp bà Tuyết Mai, vợ ông, tất tưởi đi ra. Tôi túm vội áo bà, khi cánh cửả còn chưa kịp mở hết, hỏi giật giọng:

- Chú đâu cô? Chú có làm sao không ?

Nhìn bộ dạng ngớ ngẩn của tôi, chắc bà ngạc nhiên lắm, bà khẽ gỡ tay tôi ra khỏi tay áo bà, nhẹ nhàng trả lời:

-À qua rồi, cháu vào đi, chú đang đợi đấy!

Tôi thở hắt ra một tiếng, khi thấy bóng ông đang lúi húi bên chậu cảnh cuối góc sân. Bình thường ghét ai, tôi vẫn hay đùa "cái dáng đẹp nhất của họ là ...nhìn từ phía sau lưng", nhưng lần này, thú thật, cái dáng của ông dù nhìn từ phía sau lưng cũng vô cùng đẹp đẽ, thân thương, đúng với nghĩa của từ này, vì tôi biết rõ ông vẫn còn sống, đầy ung dung, tự tại, ông không hề mất như tin dữ mà anh Đỗ Duy Thông vừa loan báo và còn khẳng định chắc như đinh đóng cột: - Đúng mà, anh nghe từ anh Vi Đức Hồi- Lạng Sơn, lại vừa hỏi Nguyễn Phương Anh Hà Nội nữa, cả hai đều bảo vừa nhận tin dữ: " Bác Thanh Giang bị mất"

Không kịp bước chân vào nhà, ngay lập tức tôi bấm điện thoại lại cho anh Thông, yêu cầu anh phải cải chính ngay tin thất thiệt này. Còn ông, nét mặt không hề tỏ ra bối rối, ngạc nhiên mà chỉ lặng lẽ xác nhận: " Chắc nghe qua điện thoại nên lầm, chú Thanh Giang bị bắt thành chú Thanh Giang bị...mất "


Ngồi lại hơn hai tiếng đồng hồ, ông cho tôi xem biên bản khám xét hành chính và kể lại mọi chuyện dữ vừa xảy ra, đúng như những gì ông đã nói trên đài RFA, Việt Nam Exodus...ông bị chúng lục tung từ bàn thờ tầng 4 xuống tận tầng 1, mọi dấu ấn còn lưu giữ trên khuôn mặt của con bé giúp việc cũng như bà Tuyết Mai- vợ ông. Chỉ có điều, với bản tính cao thượng, lại là người hiểu rõ vấn đề, ông không thèm chấp cái gọi là công cụ, tay sai của đảng, chúng nó chỉ là bọn thừa hành, tép riu, chúng làm vì đồng lương khốn khổ để bơm đủ dung tích dạ dày 1200 cm3 và vợ con chúng nó. Cái khốn nạn, cái đáng phỉ nhổ, lên án là cái chính thể cộng hoà xã hội chủ nghĩa Việt Nam này, những kẻ đã nhân danh luật pháp, nhân danh an ninh quốc gia để tràn vào khám nhà và thu giữ mọi tài liệu, giấy tờ của ông. Vì thế, trong khi chúng tràn vào nhà, đọc lệnh "kiểm tra hành chính", ông chỉ bảo: Nếu các cậu được giao nhiệm vụ thì cứ làm, còn tớ, tớ biết đảng các cậu chưa có ý định bắt tớ đâu, bởi ra toà...tớ sẽ nói hết, . Trước đây tớ chỉ mới nói 6-7, còn trước toà thì tớ sẽ nói tất cả 9-10. Đối với tuổi của tớ, thì 3 năm tù hay chung thân, tử hình đều có nghĩa như nhau. Vì ngày xử tớ cũng là ngày cộng sản sụp đổ”

Chính vì thế việc khám xét không có gì là căng thẳng, biết chúng là những con chó trung thành với chủ tồi, chủ dữ, chủ ác, ông để chúng tha lôi đi tất cả những gì mà chúng cho là cần thiết như vi tính, tài liệu, giấy tờ, báo tổ quốc (số 53) .v.v

Trò muôn năm cũ của đảng là sợ sự thật, sợ ảnh hưởng, uy tín của ông đối với nền dân chủ non trẻ ở Việt Nam, nên bắt ông, hành ông, cướp phương tiện làm việc của ông mà vẫn dùng những từ vô cùng mỹ miều để che mắt quần chúng, nào là "khám xét hành chính", nào " bác đã cao tuổi rồi cứ để chúng cháu xin lệnh xuất xe chở bác đi". Để người ngoài nhìn vào tưởng ông không hề hấn gì, trái lại còn được cơ quan an ninh đãi ngộ, mời hợp tác...

Một mũi tên nhằm hai mục đích, vừa dùng vỏ ngôn ngữ để che giấu bản chất sự việc bên trong, để những người ngoại quốc ở thế giới tự do, dân chủ văn minh không mảy may nghi ngờ những việc làm độc ác, hèn hạ của đảng cộng sản Việt Nam, đồng thời để những kẻ hẹp bụng, đố kỵ với ông được thể bôi nhọ cho rằng ông đóng kịch, chơi trèo ...

Ngày 28-10- 2008, sau khi ông - với lòng cảm thông với vợ con các nhà dân chủ bị bắt, đứng ra kêu gọi bạn bè hải ngoại hỗ trợ cho họ, và bản thân ông cũng bỏ tiền túi ra giúp chị Nguyễn thị Lộc( vợ anh Nguyễn Kim Nhàn) để có tiền tiếp tế cho chồng. Cuộc gặp mặt diễn ra tại nhà ông trong bữa ăn thân mật đầy tình xẻ chia do chính tay vợ ông nấu nướng - một không khí hết sức thân mật và cởi mở như bản tính hồn nhiên, chân thật thích giao tiếp của ông... lại bị một kẻ có tên là "lão già lắm chuyện" xuyên tạc, khích bác. Nào là ông "chơi trèo", thích khoe mình, đẻ được quả trứng cũng phải la váng làng nước lên, nào ông thích biến mình thành người cầm đầu ngọn cờ dân chủ v.v Còn lần này, bi kịch đời ông là có thật , bị mất phương tiện làm việc, bị xâm phạm thô bạo chỗ ở, bị cưỡng ép đi cung mỗi ngày trong lúc tuổi cao sức yếu, mà lại bị một kẻ ác tâm - không khác gì "lão già lắm chuyện", biến thành hài kịch? Coi ông như một diễn viên hài, song nhập vai qúa dở , nên bị lộ vở v.v Lẽ nào họ xuyên tạc ông, tức tối với ông chỉ vì ông tốt đẹp hơn họ, vì lý tưởng sống của ông được nhiều người ủng hộ, nỗi đau của ông được nhiều báo đài phỏng vấn mà họ phát sinh lòng đố kỵ, ghét ghen. Qủa thực, ở cái tuổi 73, ông vẫn không thể nào ngờ được cái hạn hẹp và độ sâu tăm tối của lòng người, rồi Mathew tran còn thắc mắc ông hoạt động dân chủ với động cơ không trong sáng, có nhà cao cửa rộng, hay giao thiệp với công an v.v ... Tất cả đều là sự hiểu lầm, là lòng đố kỵ sẵn có, là thói đời ganh ghét cố hữu, là cái tức tối nhỏ nhen vốn ẩn sâu trong lòng mỗi người...Vì vậy những ai tốt đẹp, tài giỏi hơn họ đều dễ dàng trở thành đối tượng để họ thù ghét, châm chọc? Trong khi ông bị toàn thể lãnh đạo bộ công an Việt Nam sai bồi bút đánh vô hồi kỳ trận, đánh vỗ mặt, thì những kẻ này còn cố tình mượn "dùi cui và còng số 8" của đảng nện ông tới tấp. Cả chuyện gần đây nữa - hai nhà dân chủ ở hai miền cãi nhau, ông đau đến mức chỉ thốt lên được một câu: -"Dở, dở qúa, cả hai thằng đều dở" , và khi tôi - dưới sự tin cậy của Thanh Thảo ( Đài chân trời mới) nhắc ông ký tên vào bản kiến nghị để kêu gọi dư luận thế giới thả tự do cho 9 người bị bắt hồi tháng 8,9 vừa rồi (nhân dịp 60 năm ngày nhân quyền thế giới ) thì ông bỗng vô cớ nổi khùng: "Chú muốn ký, muốn làm tất cả vì họ nhưng không đứng đầu danh sách như ý cháu được, vì lại có những kẻ lắm chuyện xuyên tạc động cơ đấu tranh của chú..."

Nghe ông nói mà lòng tôi chết điếng. Chao ôi cái thói xấu thâm căn của người Việt, bao giờ sửa được? Ở góc độ người quan sát và chứng kiến, tôi chỉ mong cho những kẻ này làm được một phần việc mà ông đã làm cho ngôi nhà dân chủ nói riêng, cho quê hương Việt Nam nói chung. 73 tuổi đời, vào cái tuổi xưa nay hiếm rồi , mắt đã giảm, chân đã chậm, bụng đã có dấu hiệu tích luỹ mỡ rồi , đi đứng không còn nhanh nhẹn như trước nữa, nào ông có ham hố gì đâu? Chẳng cần là người cầm cờ thì ông cũng đã qúa đủ uy tín, năng lực trong cả lĩnh vực chuyên sâu cũng như hoạt động dân chủ rồi, đã là "gánh nặng của sự vinh quang" cho chính mình rồi , sao "lão già lắm chuyện"- thua kém ông về mọi mặt phải đánh lén ông để thể hiện độ sâu tăm tối trong chính tâm hồn lão? Sợ mọi người không nhận biết bản chất thật của vấn đề ư? Một lần đánh lén người ta còn "làm ngơ" được, chứ hai lần, ba lần thì thành bản chất, thành kẻ hèn kém rồi mất rồi , làm sao có thể làm ngơ được nữa? Người thông cảm nhất cũng bảo, giọng đầy thương hại: "Đúng là đất sinh cỏ, già sinh tật, tự nhận mình là lão già lắm chuyện cũng đáng" Người chín chắn, cương trực hơn thì bảo: " Cứ dùng trách nhiệm công dân, uy tín nghề nghiệp mà hỗ trợ vợ con họ như ông Thanh Giang đi. "Giúp đỡ đúng lúc bằng giúp hai lần, giúp muộn cũng như từ chối"...Đã không giúp được lại ngoạc miệng chê bai, chỉ trích... rõ ra là thói đời thật , bỉ tiện và nhăng nhố làm sao?

Câu tục ngữ của người Việt mình, chắc ai cũng biết: "Kẻ khôn dùng miệng để sai, người dại lấy vai mà đỡ". Cả tờ báo Tổ Quốc lập ra suốt hai năm trời nay, ngoài ông cặm cụi làm, đều đặn mỗi tháng hai số, còn ai góp tay vào với ông đâu? Người như tôi thì bị ông chê là văn chương "nhảy xếch", lúc nào cũng đòi tốc vạt váy thi ca lên mặt đảng, bác, phải chờ thời gian cho người dân Việt Nam (vốn bị đảng đầu độc) làm quen dần với khái niệm dân chủ đã. Họ vừa" chào đời, mở mắt, phải " say" nhỏ các khái niệm dân chủ ra thành bột mịn, quấy lên cho họ ăn, rồi dần dần đổi thành cháo loãng, cơm nát mới mong có tác dụng, giúp họ chập chững những bước chân đầu tiên trên con đường dân chủ gập ghềnh sỏi đá, khuất lấp trong bóng tối độc tài...Nếu cứ nhồi cả cục, cả miếng, cả tảng cháy dân chủ của cháu cho họ...thì chỉ phản tác dụng mà thôi, không những họ ói ra, còn mượn gậy đảng đập lại mình nữa)...Người thì bận kiếm sống mưu sinh, xuân, thu, nhị kỳ, mới góp được một vài bài, mặc ông cứ " trần lực tựu liệt"* giữa tuổi đời 73 - xoay xoả với tờ báo, nào lo nội dung, nào lo biên tập rồi in ấn, phát hành. Hai năm trời -54 số báo, không chậm một ngày...Trong điều kiện Việt Nam còn nghèo nàn, còn bị cấm đoán, muốn tờ báo đến được với đông đảo người đọc, ông phải chủ động trang bị máy vi tính, máy in cho một số tỉnh thành trong nước để anh em ở tỉnh xa có thể rút từ mạng xuống, rồi in ra, đem đến hiệu pho to gần nhà, phát tận tay bà con cho tiện . Tiền phô to cũng là ông chi, tiền đi lại, tàu xe để số anh em chủ động cắt đuôi công an đến nhà ông lấy bó lớn, bó nhỏ đem về tỉnh mình phát cũng ông chi. Chỉ tính riêng tiền photo 32 trang in, 64 mặt giấy cũng đã 6, 7.000 VND một tờ, nhân với số lượng gần nghìn bản một tháng đã bội tiền rồi. Người ích kỷ, thực dụng sao có thể làm nổi? Chưa kể còn " tai nạn nghề nghiệp" mà ông luôn gặp phải...Người "đục nước, béo cò" chỉ đem hoá đơn đến để ông thanh toán mà không phát tới tận tay bà con. Người nhận máy in, máy phôtôcoppy, vi tính về để hành nghề riêng, phần vì trục lợi cá nhân, phần sợ công an túm gáy. Người vào trong tù khai ra ông với công an, cho rằng họ làm việc ấy vì bị ông và cụ Hoàng Minh Chính xui dại. Người ra khỏi tù hiểu lầm ông, cho rằng ông có công nhận hộ họ chút quà, lại nộp biên lai cho công an để báo công, lĩnh thưởng, bêu xấu họ .v.v Khiến bà Mai- vợ ông- chỉ còn biết dở cười, dở mếu thốt lên: "Đúng là cái giá của sự tử tế". Biết bao lần vì nể ông, tin ông, mà bà bỏ tiền ra cho những nhà dân chủ, cả trẻ cũng như già vay mượn, để rồi chỉ thu lại được một phần. Phần còn lại, hoặc bốc bay theo những lời hứa hão, hoặc hoá thân thành cây cỏ theo số phận người chủ không may mắn của mình. Thậm chí có kẻ còn quay lại, trơ trẽn bảo: "Ô, tôi tưởng tiền ấy là của hải ngoại giao cho anh giữ, rồi phát lại cho anh em nên tôi đến hỏi xin, chứ vay mượn gì ?

Rồi các cuộc họp mặt đầu năm, cuối năm, giữa năm, tuy nhỏ nhưng thường kỳ, có ai bỏ tiền ra hỗ trợ cho ông đâu? Hai năm thành lập báo Tổ Quốc, ông có để ai bị thiệt thòi đâu? Cho dù mức đóng góp của họ còn khiêm nhường, hạn chế đi chăng nữa, ông vẫn đề cao vai trò của từng người, tôn trọng họ, khuyến khích cái hay, cái đẹp, cái dũng cảm, can trường trong họ để họ có ý thức tự giác đấu tranh hơn...Vậy mà từ "kho báu" kinh nghiêm, "kho báu" về trí tuệ tài năng mà ông tình nguyện đem ra giúp đời, giúp người, lại bị bôi nhọ thành kẻ háo danh, thoả hiệp với công an, với cái hèn, cái ác, cái xấu đang ngang nhiên tồn tại giữa đời ...Đến mức, trong điện thoại, ông phải hét lên với tôi : "Chú sợ công an một, nhưng sợ dân chủ mười, chú chán chơi trò dân chủ lắm rồi, nếu cần chú sẽ tuyệt giao luôn"

Chao ôi là thói đời đen bạc! Là một nhà khoa học, ông có sự chính xác, uyên bác của người làm công tác nghiên cứu khoa học, song trong tâm hồn ông còn chứa đựng cả sự tài hoa, nghệ sĩ nữa, nhiều khi chất nghệ sĩ còn lấn át cả tính khoa học, cho nên ông luôn biết lắng nghe, nâng niu và thấu hiểu trái tim mọi người. Cũng vì thế mà không ít lần tự gây hoạ cho mình. Lẽ ra "quân tử phòng thân, tiểu nhân phòng bị gậy", ông chẳng phòng gì cả, cứ hồn nhiên khẳng định mình giữa đồng loại, không học cách náu mình của Trang Tử nên luôn bị khẩu thiệt, thị phi. "Chuột" ở giữa lòng hang qúa rộng, Chim làm tổ giữa đất đông người...biết bao kẻ dòm vào bàn tán, nghi ngờ, xúc xiểm, công an rình rập...

Gieo gì gặt nấy, bên cạnh thói đời bỉ tiện, còn biết bao tấm lòng hướng về ông, âm thầm bảo vệ, che chắn cho ông. Cho dù có bao nhiêu sự hiểu lầm, xúc xiểm của Thiện Tâm, lão già lắm chuyện, Mathew tran, hoặc cả triệu công an Việt Nam, cả vạn bồi bút xã hội chủ nghĩa đi chăng nữa, cũng chỉ như muỗi đốt gỗ, gà đá vách mà thôi. 73 năm làm người, ông đã liên tục gieo đức hạnh, nên sẽ còn gặt được nhiều vinh quang cho mình, dưới cả hai góc độ: tiến sĩ khoa học và nhà dân chủ hàng đầu, đích thực ...

Hà Nội 14-12-2008
"Ngày nhà văn tiếp tục bị cầm tù"

TKTT

---------------------
*Trần lực tựu liệt( tiếng hán) có nghĩa là Đô vật cởi trần




Hài kịch của ông Nguyễn Thanh Giang

Thiện Tâm

Mấy ngày nay, trên các đài BBC, RFA đều đưa tin ông Nguyễn Thanh Giang bị công an khám nhà. Việc này sẽ chẳng có gì đáng nói nếu đó là anh Nguyễn Khắc Toàn, Đỗ Nam Hải… bởi chuyện bị khám nhà là điều tất yếu xảy ra đối với những người hoạt động cho dân chủ. Nhưng với ông Nguyễn Thanh Giang thì lại khác, vì đã có quá nhiều điều dị nghị. Nhất là khi đọc bài trả lời phỏng vấn đài RFA của ông Nguyễn Thanh Giang thì mọi chuyện đã trở nên sáng tỏ hơn. Ông Nguyễn Thanh Giang phát biểu rất hùng hồn là "các anh không thể nào tẩy não được tôi đâu… Tôi mà đã ra toà thì tôi sẽ nói thẳng thừng. Trước đây tôi chỉ mới nói 6-7, còn trước toà thì tôi sẽ nói tất cả 9-10. Đối với tôi, với tuổi của tôi, thì 3 năm tù hay chung thân hay tử hình là một. Không có gì quan ngại cả. Nếu họ điên cuồng đến mức xử tử hình hay chung thân tôi thì tức là ngay sau đó, đảng Cộng sản VN sẽ phải trả giá bằng sự sụp đổ" như muốn minh chứng với mọi người là ông Giang chống cộng rất triệt để, sẵn sàng vào tù, hy sinh tính mạng vì phong trào dân chủ. Nhưng ông Giang cũng nói là "họ vào với lực lượng hùng hậu, có mấy quay phim, nhiều thứ lắm. Nhưng họ cũng không nạt nộ gì… Nhưng sau đó thì họ cũng mềm mỏng thôi". Nhìn kỹ vào những lời phát biểu trên thì mới thấy nội dung ông Nguyễn Thanh Giang cần truyền tải là một hình ảnh ông Giang mạnh mẽ, bất khuất, dám đương đầu với chính quyền, công an coi như là người đứng đầu nên huy động một lực lượng mạnh như vậy, nhưng cũng không là tổn hại đến hình ảnh của công bởi họ không nạt nộ, đàn áp mà luôn mềm mại. Một mũi tên đạt đượcMột mũi tên đạt được hai đích, vừa quảng bá hình ảnh bản thân, vừa đẹp hình ảnh người công an.

Ông Nguyễn Thanh Giang lại còn phân bua về việc công an thu mất mấy giấy biên nhận tiền của mấy anh em dân chủ rằng là công an sẽ dùng thứ đó gieo nghi ngờ để mọi người nghĩ ông Giang là nộp cho an ninh. Nếu thực sự ông Giang trong sáng thì việc gì phải phân bua như vậy, công an có làm gì đi chăng nữa thì anh em dân chủ vẫn hiểu. Chỉ có những người có tật thì mới luôn tìm cách phân bua, giải thích với mọi người như kiểu, ối làng nước ơi tôi không phải là thằng ăn cắp đâu, những kẻ ghen ghét đố kỵ đổ cho tôi đấy. Không những thế ông Nguyễn Thanh Giang lại còn yêu cầu, đòi hỏi anh Nguyễn Vũ Bình là phải mang ơn ông ta. Người làm việc thiện thì không bao giờ đòi hỏi trả công, được mang ơn, từ trong tim họ cảm thấy hạnh phúc khi làm được việc thiện. Những bà xơ chăm sóc cho bệnh nhân HIV, bệnh nhân hủi thì làm gì có ai trả công, mang ơn, nhưng họ vẫn ngày ngày làm việc thiện, đem lại điều tốt lành cho đời, khi đó họ thấy gần với chúa hơn. Rõ ràng việc ông Giang nhận tiền giúp mọi người, trong đó có gia đình anh Vũ Bình (nếu có thật) cũng chỉ nhằm mục đích riêng tư của ông Giang mà thôi, chứ chẳng phải vì tình cảm, vì con người, vì những người có chung lý tưởng. Phải chăng việc đứng ra nhận hộ chẳng qua là có điều kiện để có tài liệu nộp cho công an (?!)

Những câu hỏi băn khoăn này đã được phần nào giải đáp khi một số anh em thân hữu có gặp tôi nói rằng, không biết ông Nguyễn Thanh Giang bị triệu tập làm việc lên công an như thế nào, nhưng hàng ngày có xe ôtô sang trọng mà là biển trắng đón ông Giang đi, sau đó đến chiều lại đưa về. Vậy có phải là bị công an đàn áp không hay là đi an dưỡng, nghỉ ngơi. Một câu hỏi mà ai cũng có thể trả lời được.

Có lẽ một vở kịch của an ninh và của ông Nguyễn Thanh Giang đã được diễn ra, nhưng diễn viên khá tồi. Nếu như ông Nguyễn Thanh Giang cứ lặng lẽ diễn kịch thì có lẽ sẽ tương đối trọn vẹn. Nhưng ông Nguyễn Thanh Giang đã đi sai nước, tưởng rằng phải phát biểu mạnh mẽ thì sẽ làm hình ảnh mới ông ta đẹp lên và có điều kiện giúp cho ai đó tốt hơn. Mọi việc đã không đi đúng toan tính của ông Giang và cũng là điều may phong trào dân chủ.

( Hoàng Tiến )