Nguyễn Thanh Giang :
Biểu tượng mùa xuân của dân tộc !

Một năm mới, xuân Kỷ Sửu đang đến với chúng ta. Năm mới luôn mang lại nhiều hy vọng và ước mơ cho mỗi người. Tôi xin được chúc cho tất cả những người đang đấu tranh cho dân chủ và tự do ở Việt Nam được nhiều may mắn và thành công trong năm Kỷ Sửu. Tôi chúc cho bạn đọc và các thành viên của bán nguyệt san “Tổ Quốc” một năm mới với nhiều sức khỏe và thành đạt. Tôi cũng chúc cho “ Tổ Quốc ” mãi mãi là diễn đàn, là cầu nối, là nơi gặp gỡ của những người con luôn thao thức cho vận mệnh của đất Mẹ Việt Nam yêu quí.

Mùa xuân là lúc để chúng ta ngồi lại với nhau, ôn lại những gì đã làm được và chưa làm được trong một năm qua. Mùa xuân cũng là thời điểm đánh dấu một năm trôi qua, chúng ta già đi một tuổi. Con người thì không ai tránh khỏi qui luật “sinh, lão, bệnh, tử” và con người luôn là trung tâm của vũ trụ, vì vậy trong những ngày đầu xuân này chúng ta hãy cùng nhau nói về “con người”. Con người mà tôi muốn nói đến ngày hôm nay chính là tiến sĩ khoa học, một người đấu tranh không mệt mỏi cho việc đòi lại quyền sống, quyền làm người, quyền được tự do và quyền mưu cầu hạnh phúc cho mọi người Việt Nam, đó là ông Nguyễn Thanh Giang.

Có lẽ cái tên Nguyễn Thanh Giang đã trở thành quen thuộc với tất cả những người yêu tự do và mong muốn cho đất nước có dân chủ. Cùng với ông Hà Sĩ Phu ông Nguyễn Thanh Giang đã có hẳn một thư viện riêng trên mạng internet (nguyenthanhgiang.com) do những người yêu mến ông lập ra và đăng những tác phẩm và bài viết của ông trên đó.

Ông Nguyễn Thanh Giang đã bước sang tuổi 73, một cái tuổi mà “xưa nay hiếm”, nhiều người vào tuổi này đã đi gặp ông bà nơi suối vàng. Có người vào tuổi này nếu còn sống cũng đã mệt mỏi và chỉ còn biết quanh quẩn bên con cháu hay vui thú điền viên với chậu hoa, con cá.

Ông Nguyễn Thanh Giang là một trong những ngoại lệ hiếm hoi ở Việt Nam. Ở tuổi 72, dù chỉ là một ông già nhưng ông đã làm cho cả một nhà nước, một chế độ, một đảng cộng sản Việt Nam “quang vinh và muôn năm”, một đảng luôn tự hào là “bách chiến, bách thắng” đã đánh thắng ba cường quốc thế giới là thực dân Pháp, đế quốc Mỹ và bành trướng Trung Quốc, phải run sợ.

Một trong những sự kiện (của phong trào dân chủ) nếu được bình chọn sẽ là một sự kiện nổi bật trong năm 2008 đó là việc ông Nguyễn Thanh Giang đã bị Bộ công an Việt Nam với đầy đủ các ban ngành chức năng tổ chức khám xét tư gia và sau đó là một cuộc tấn công mạnh mẽ bằng báo chí trên các phương tiện truyền thông bởi những bồi bút trung thành của đảng. Tất cả đều nhằm vào mục đích xuyên tạc, kích động và bôi bẩn cá nhân ông Nguyễn Thanh Giang.

Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao chính quyền Việt Nam “khủng bố” ông Nguyễn Thanh Giang?

Chúng ta ai cũng biết và ai cũng phải thừa nhận một sự thật hiển nhiên về ông Nguyễn Thanh Giang đó là ông rất ôn hòa trong việc đòi dân chủ và mềm mỏng trong đấu tranh. Đọc nhiều bài viết của ông nhiều người có cái cảm giác là ông luôn mong muốn cho đảng cộng sản thay đổi để tốt hơn. Ông như là chỉ bảo, như là van lơn, như là xót xa cho…đảng. Nếu nói rằng ông Nguyễn Thanh Giang là biểu tượng cho việc đòi dân chủ hóa đất nước một cách ôn hòa nhất thì cũng không sai. Chưa bao giờ ông kêu gọi lật đổ chế độ cộng sản bằng bạo lực mà ông chỉ chỉ ra những cái sai lầm, những tư duy ấu trĩ trong ban lãnh đạo đảng và ông mong muốn những cái não trạng lạc hậu đang kìm hãm đất nước thay đổi để dân nhờ. Là người thẳng thắn (và có lẽ cả nóng tính) nên nhiều lúc ông đã chỉ trích đích danh người này người khác (ví dụ ông Nông Đức Mạnh) nên ông bị ‘trả thù” chăng?

Ai cũng đồng tình rằng đất nước phải thay đổi! Thay đổi để tiến lên, thay đổi để tốt hơn chứ không phải thay đổi theo kiểu câu giờ hay chơi chữ như đảng cộng sản vẫn đang làm. Và để thay đổi tốt hơn, có chiều sâu và thay đổi thật sự thì những tiếng nói đối lập và ôn hòa vô cùng cần thiết và phải được khuyến khích. Việc đảng cộng sản cố tình dập tắt những tiếng nói ôn hòa và có trách nhiệm như ông Nguyễn Thanh Giang sẽ mang lại một hệ quả vô cùng nguy hại cho đất nước:

- Sẽ không ai dám nói lên sự thật, tất cả sẽ nói dối khi được hỏi. Mọi người đều thờ ơ với đất nước, sống chết mặc bay, tất cả trở thành vô cảm. Tổ quốc có cũng như không, chúng ta sống trên mảnh đất Việt Nam nhưng chúng ta lại là kẻ lưu vong ngay trên quê hương mình. Mới đây trên mạng internet có một bài viết (thư ngỏ gửi ông Nguyễn Khắc Phục -http://www.x-cafevn.org/?q=node/1344) của một nhà giáo về hưu ở Hà Nội, ông Tiến Nguyễn, trả lời (về việc nhà văn quân đội Nguyễn Khắc Phục kêu gọi toàn dân đứng dậy bảo vệ Hoàng Sa và Trường Sa) rằng đất nước này chưa bao giờ là của người dân Việt Nam cả, mà nó chỉ là của riêng một nhóm người thôi, trước đây là của riêng vua chúa và bây giờ là của riêng đảng cộng sản. Vậy mỗi khi đất nước lâm nguy lại kêu gọi người dân đứng dậy bảo vệ cái mà chưa bao giờ là của họ, vậy có công bằng hay không?

- Trước sự bất công và thực trạng sa sút thảm hại của đất nước thì mỗi người dân có lương tâm đều thấy lo lắng và muốn thay đổi nó. Nếu các tiếng nói đối lập ôn hòa bị đàn áp thì nếu ai đó có bất bình thì chỉ còn một con đường duy nhất để “bày tỏ ý kiến” đó là con đường “bạo động”. Bất lực thì phải dùng vũ lực, đó là qui luật. Các cuộc đình công của công nhân, các cuộc đấu tranh của bà con dân oan bị mất đất đã mang tính chất bạo động như đập phá công ty, tấn công cảnh sát…con giun xéo mãi cũng quằn, những đám đông bất mãn không có người hướng dẫn và kiềm chế sẽ biến thành những quả bom thật sự.

- Những tiếng nói hay tổ chức chính trị ôn hòa cần được khuyến khích và tạo mọi điều kiện để cho nó hoạt động bởi vì đó sẽ là “tấm đệm” để tránh các cuộc cách mạng đường phố, những cuộc bạo động không có tổ chức và các cuộc trả thù cá nhân. Nếu nhà cầm quyền hiểu được điều đó thì những người như ông Nguyễn Thanh Giang phải là ân nhân của đảng chứ không phải là kẻ thù của đảng. Kẻ thù nguy hiểm nhất là kẻ không biết đối thoại, không chịu đối thoại mà chỉ có “chết cùng chết, sống cùng sống”, vì vậy mới có câu “thằng vua thua thằng liều”. Chẳng lẽ chính quyền Việt Nam lại muốn đối mặt với những kẻ như vậy? Đừng tưởng những kẻ “không còn gì để mất” là không đáng sợ! Những kẻ yếu thì họ sẽ chơi trò “cắn trộm” và lén lút, công an đông và mạnh cũng không làm gì được.

Thế nhưng, theo tôi lý do trên hết để chính quyền Việt Nam “khủng bố” ông Nguyễn Thanh Giang có lẽ đến từ “đứa con tinh thần” của ông, tức bán nguyệt san “Tổ Quốc”. Đây là tờ báo duy nhất từ trong nước được duy trì đều đặn suốt hai năm qua. Nó là cái gai trong mặt nhà cầm quyền cộng sản. Nó đã không chết yểu mà vẫn phát hành đều đều suốt 55 số qua, chỉ có một số tạm dừng vì ông chủ nhiệm báo Nguyễn Thanh Giang đang bị công an lục soát và bắt bớ.

Cái dấu ấn lớn nhất trong cuộc đời hoạt động cho dân chủ của ông Nguyễn Thanh Giang đó là khai sinh ra tờ báo “Tổ Quốc”, tôi tin rằng nó sẽ sống mãi với thời gian. Cái thông minh nhất của ông khiến tờ báo này duy trì được đến nay là ông đã biết kết hợp với những người Việt Nam yêu nước ở Hải ngoại. Người đỡ đầu cho tờ báo tổ quốc là một kỹ sư, một nhà học giả và là nhà nghiên cứu nổi tiếng Trương Nhân Tuấn ở Pháp Quốc. Có lẽ tờ báo được duy trì một cách đều đặn như vậy cũng nhờ tinh thần làm việc nghiêm túc, trách nhiệm, nhiệt tình, chính xác của ông Trương Nhân Tuấn.

Sự thành công lớn lao của tờ báo Tổ Quốc đó là nó đã thay đổi được một lối nghĩ, một lối làm việc, một tư duy rất lạc hậu, rất cần được thay đổi đó là “việc của ai người đấy tự làm, không biết và không thể kết hợp với người khác”.

Tờ báo Tổ Quốc đã chứng minh một điều là để thành công cần phải biết vượt qua những ràng buộc và mặc cảm không cần thiết, những người yêu nước cần phải kết hợp lại với nhau trong một mục tiêu chung, không được phân biệt là trong hay ngoài nước, không cần phân biệt ai là chính ai là phụ, phải xem nhau như là đồng chí, đồng đội…

Ông Nguyễn Gia Kiểng cũng đã nhiều lần khẳng định rằng sở dĩ phong trào dân chủ chưa thành công là vì chúng ta thiếu “văn hóa tổ chức”. Nếu có văn hóa tổ chức (tức là biết và có thể cùng làm việc với nhau) thì đối lập dân chủ đã rất hùng mạnh và hoàn toàn có thể gây sức ép khiến đảng cộng sản phải thay đổi, chấp nhận thực thi dân chủ và tôn trọng các quyền của con người đã ghi trong Hiến chương Liên hợp quốc và Hiến pháp Việt Nam.

Trong cái rủi có cái may, cuộc “khủng bố” của nhà cầm quyền đối với ông Nguyễn Thanh Giang đã mang lại nhiều kết quả tích cực. Đầu tiên là “quảng cáo” mạnh mẽ cho tờ báo “Tổ Quốc” của ông Nguyễn Thanh Giang. Sau vụ này sẽ có nhiều người biết và tìm đến với “Tổ Quốc” hơn. Cùng với đó là việc “quảng cáo” cho ông Nguyễn Gia Kiểng và Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên, những người đã không tiếc công sức và cả tiền bạc để hỗ trợ cho phong trào đấu tranh đòi dân chủ ở trong nước và cụ thể là tờ báo “Tổ Quốc”. Nhiều người dân trong nước giờ đây sẽ trở nên mạnh mẽ hơn vì họ biết rằng họ sẽ không cô độc vì đồng bào Việt Nam yêu nước ở hải ngoại luôn ủng hộ và đứng bên họ.

Cái tích cực thứ hai mà vụ bôi bẩn ông Nguyễn Thanh Giang mang lại là nó đã gây nên một làn sóng bất bình của các tầng lớp trí thức trước hành động hạ cấp mà chính quyền và giới truyền thông bồi bút vu cáo cho ông. Nhiều tiếng nói đã cất lên bênh vực cho “Tổ Quốc” và ông Nguyễn Thanh Giang, trong đó có những tên tuổi rất đáng chú ý như: ông Nguyễn Trọng Vĩnh, Hòa thượng Thích Tâm Long, luật sư Trần Lâm, ông Phạm Quế Dương, ông Vi Đức Hồi, thầy giáo Nguyễn Thượng Long, thầy giáo Trần Minh Quốc, ông Vũ Quốc Uy…cùng bao nhiêu người Việt Nam ưu tú, có tấm lòng và nhân cách khác.

Mùa xuân là mùa của ước mơ và hy vọng. Sự dũng cảm, lòng yêu nước, sự thẳng thắn và tinh thần bất diệt của ông Nguyễn Thanh Giang sẽ là cánh én báo hiệu mùa xuân đang về trên quê hương Việt Nam yêu dấu.

Năm mới tôi xin chúc cho ông được nhiều sức khỏe, minh mẫn và nghị lực để đi tiếp con đường đầy chông gai mà ông và tất cả những người Việt Nam yêu nước đã lựa chọn.

Lòng yêu nước, khát vọng mang lại sự thay đổi để cho Việt Nam có dân chủ và thịnh vượng sẽ mãi mãi là chất keo kết dính tất cả những người Việt Nam yêu nước lại với nhau và cả với ông Nguyễn Thanh Giang .

Việt Hoàng

(Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên)