NGUYỄN ANH PHÁP

BÌNH THƠ NGUYỄN THANH GIANG

 

Kính bác Thanh Giang

Tháng 10 sắp đến, lòng đang háo hức chờ một bữa cơm gạo mới quê nhà, bất ngờ được bác Thanh Giang tặng cho một tập “Những mẩu quặng dọc đường”. Thật mừng quá đỗi. Nhân nay dậy sớm ngồi viết mấy dòng cảm ơn tấm lòng của Bác, cảm ơn những điều thú vị Bác đã mang đến cho tôi.

Là kẻ hậu sinh (chắc không khả úy) lại cũng là người ngoại đạo tôi không dám lục bới đống quặng quý của Bác như là muốn tìm xem còn lẫn đất hay không mặc dù Bác đã cho phép tôi làm thế.

Nhưng tôi không đồng ý với ai đó nói rằng thơ Bác rất buồn.

Một người yêu nghề như Bác Thanh Giang, thu về được một đống quặng như thế, sao có thể buồn.

Buồn gì mà :

“Hoa đã nở trong lòng em ngây ngất”

Buồn gì mà:                           

“Bên này vừa bập

Bên kia đã bềnh

Chân đạp càng nhanh

Tay nắm càng chặt”

Buồn gì mà:               

“Chỉ thấy hoa muốn sắc”

“Trong tim tôi rừng rực đuốc thiêng”

Thôi thì tùy sự cảm nhận của mỗi người. Nhưng tôi phải cảm ơn bác Thanh Giang vì tình yêu của Bác.

Bác yêu lắm,yêu người, yêu nghề, tình yêu của Bác thấm từng mẩu quặng, lan tỏa nơi nơi.

Về tình yêu người, Bác rộng rãi lắm, tôi không dám bàn, biết đâu ai đó lại sẽ hiểu lầm, lại sẽ ghen tuông.

Tôi vui vì Bác rất đỗi yêu nghề, cái tình yêu nghề của Bác lan sang tận người yêu.                     Có lẽ vì quá yêu đôi chân gia truyền của Bác mà nghĩ oan cho thằng bé đó chăng:

                        “Thư này mẹ lại mách

                        Con đạp rách cả màn”

Nhưng đôi chân có lẽ bị oan ấy đã đi theo chân Bác suốt cả đường dài

Cái tình yêu nghề của Bác còn ngấm vào câu chuyện thật vui.

                        “Mơ màng thấy nước biển dâng

                        Thuyền vào tận ngõ nhưng không thấy mình

                        Tưởng đã qua mấy mươi năm

                        Tinh ra biết cháu đái dầm ướt lưng”

Thưa bác Thanh Giang; thưa các bạn; Tôi dám cá rằng sau 50 năm nữa (cầu mong lúc đó Bác vẫn khỏe mạnh) khi đã có cháu gọi bằng ông rồi (mà Bác có cháu gọi bằng Cụ Cố) cũng giống như những tình cảm của tôi đối với Bác, thằng cu ấy, cái ông nội ấy chưa thể quên được cú đái dầm làm ướt lưng ông. Nhưng cuộc đời của bác Thanh Giang không chỉ có làm địa chất, không chỉ có tình trường với từ trường; Bác chẳng đã có cái vui của người dân cày đó thôi:

                        “Thóc đã mẩy tròn sân nắng phơi

                        Vịt co chân ngủ, tép vờn chơi

                        Sáo ai rót mật vào không khí

                        Diều thả hoa lên phấp phới trời”

Hình ảnh con vịt của Bác cứ làm tôi nhớ lại câu chuyện: “Ơ con vịt hai chân” và cái vẻ tẽn tò của cậu bé nhà quê khi nhìn thấy con vịt có một chân, định kêu lên thì nó lại giật mình thành hai chân nên cậu phải kêu Tẽn.

Ít người nông dân nào có tình yêu cái cây mình trồng nhiều hơn Bác:

                        “Tuần trước non gang

                        Tuần này đầy thước

                        Thân dài vun vút

                        Lá tròn lung liêng”

Tôi tin rằng làm nghề gì thì bác Thanh Giang cũng vẫn yêu nghề, cái tình yêu thật là cao quý vì nó làm vui bao tấm lòng người. Cũng xin gửi tặng bác Thanh Giang một vài lời quê góp nhặt, không hy vọng được bác Thanh Giang mua vui nhưng biết đâu nó lại có tác dụng như một viên dầu gấc giúp Bác tinh tường hơn trong những đêm dày

Về cuộc đời

                        “Cuộc đời như áng mây trôi”

            Bỗng nghe câu hát đất trời lặng thinh

                        Con đường sỏi đá gập ghềnh

            Mịt mù cát bụi nhạt tình bơ vơ

                        “Mai sau dù có bao giờ”

            Ngẩng trông trời đất ngẩn ngơ cõi lòng

                        Một đời vất vả long đong

            Mấy phen xuôi ngược miền trong miền ngoài

                        Cái thời mười tám hai mươi

            Biển thì cũng cạn bầu trời chẳng cao

                        Cái thời Nam Bắc ra vào

            Hiểm nguy chẳng ngại gian lao cũng thường

                        Cái thời vừa mới yêu đương

            Dòng sông cũng đẹp con đường cũng xinh

                        Xót xa mình lại thương mình

            Nghĩ về quê mẹ mái đình cây đa

                        Mấy mùa mưa nắng đi qua

            Mái đầu đã bạc làn da đã mồi

                        Phải chi muôn sự tại trời

            Sáu mươi năm một cuộc đời vô duyên

                        Mang theo mơ ước hão huyền

            Cái cò lặn lội khắp miền gần xa

                        Cái thời lên bảy lên ba

            Tản cư chạy giặc sương sa gió đồng

                        Cái cò cái vạc cái nông

            Tàu bay đại bác xé lòng mẹ con

                        Âu lo chín mất một còn

            Sớm khuya no đói bãi cồn bến sông

                        Giặc càn xóm dưới làng trong

            Mẹ con gồng gánh bế bồng sang ngang

                        Cái thời rộn rã xóm làng

            Rợp trời cờ đỏ sao vàng tung bay

                        Ngẩng trông trời rộng đất dày

            Cái cò mơ ước một ngày bay cao

                        Tuổi thơ theo với phong trào

            Giảm tô cải cách xiết bao tủi sầu

                        Cái cò lặn lội đồng sâu

            Bắt cua mò ốc, con trâu, cái cày

                        Đường xa nặng gánh vai gầy

            Tối tăm mịt mù cò bay lối nào

                        Cái thời sóng nước dâng cao

            Câu thơ điệu nhạc dạt dào niềm tin

                        Cái cò bay khắp mọi miền

            Mười năm khói lửa nhuộm đen thân cò

                        Một ngày là một âu lo

            Một ngày vang tiếng quân hò quân reo

                        Một ngày rực đỏ nắng chiều

            Một ngày khao khát bấy nhiêu đợi chờ

                        Một ngày về giữa thành đô

            Cò mừng ngỡ tưởng gặp Hồ nước trong

                        Ngại gì vất vả long đong

            Ngại gì khuya sớm? Cò không ngại gì

                        Tối ngày cò lại bay đi

            Một vùng sông nước thấy gì cò ơi

                        Thoắt thôi mấy chục năm trời

            Mấy phen thua được mấy người cảm thông

                        Cũng là một bận sang sông

            Mười hai bến nước biết trông bến nào

                        Đánh liều một trận mưa rào

            Dẫu là trong đục thấp cao mặc dầu

                        Đầu xanh, xanh mãi được đâu

            Muôn đời nhân thế nhịp cầu bước chung

                        Loanh qunah mấy quãng đường vòng

            Bên cầu còn đợi tôi không hỡi người

                        Tôi nào còn dám rong chơi

            Cò con đôi chút chưa vơi nỗi lòng

                        Trời nào có tựa mà mong

            Xin chờ tôi với đi cùng người ơi ./.

                            Xuân Ất Mùi                           

NGUYỄN ANH PHÁP

Kính tặng